Hạnh phúc là có một người để yêu thương,

một công việc để làm và một điều để mong đợi...





Thứ Bảy, 15 tháng 12, 2012

TRỐNG VẮNG!

          Nhìn bóng Người ra đi mờ khuất vào màn sương mù rồi như sương vừa nuốt chửng Người vào khoảng không vô vọng…Cảm giác chơi vơi trống trải trong lòng như vừa mất đi một điều gì đó khó tìm lại được để lòng ngẩn ngơ nuối tiếc, hoang hoải một lối về cô đơn, trống vắng bủa vây quanh mình…
          Nước mắt cứ muốn trào ra, rỉ ra dù đã cố kìm nén vào lòng để che dấu đi khoảng yếu đuối bản năng của con tim yêu ủy mị! Nhưng nhìn quanh đâu đây chỗ nào cũng ngập tràn kỷ niệm dấu yêu, ấm áp!!! Làm sao mà không rơi lệ…
          Người đi một nửa hồn tôi mất. Một nửa hồn kia bỗng dại khờ…
          Thi sĩ nào đã viết nên câu thơ thật chí tình, chí lý!!! Cái khoảng trống của cách xa ngàn trùng sao mà diệu vợi, làm sao có thể lấp đầy!!! Bước chân vô đinh đưa ta trở về căn nhà quen thuộc rối tự nhốt mình ở đó để cảm nhận không gian trống vắng một mình…Tất cả như rộng hơn, trống trải hơn nhất là khoảng trống trong tâm hồn…Xung quanh chỉ nghe tiếng thời gian tích tắc, tiếng của gió của nắng…Không một tiếng nói, cười…Im ắng đến lạnh lùng…
Bỗng khát khao một giọng nói ấm áp, một tiếng hát, tiếng đàn, tiếng cười vui tươi ồn ã…dắt xe ra chạy quanh phố phường một vòng để xua đi cái cảm giác trống vắng đang đè nặng tâm hồn, cố tìm một niềm vui đâu đó nhưng sao hôm nay chẳng thấy được một chút hào hứng nào!!!
Đúng là “ Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ” Tự nhiên muốn co mình lại, muốn vào chùa để nghe một bài kinh nào đó, đọc một câu kệ hay để tìm lại sự bình yên cho tâm hồn đang bị khuấy động…Tự nhiên muốn buông xuôi, thả trôi đi tất cả…
Đã lâu rồi mới lại có cái cảm giác ấy…Không  thấy hào hứng khi nghĩ đến một cuộc vui chơi nào đó, không muốn cười như vỡ ra những niềm vui bất tận…Nhắm mắt lại nẳm nghe những ca khúc êm dịu, buồn man mác, ngọt ngào của Giao Linh để ru hồn vào mộng mị nhưng cũng không tài nào ngủ được…
Những đêm mất ngủ thường xuyên hơn từ ngày con gái đi Thành phố…Có phải cái cô đơn trống vắng một mình mỗi đêm về làm lòng thấy bất an…Hay niềm mong muốn, khát khao, nhớ thương một vòng tay ấm áp, một giọng nói yêu thương khắc khoải…
Chợt nhớ hôm nay là 20.11…Những ngày này trước đây lúc nào cũng náo nhiệt đông vui khi cả gia đình quây quần tổ chức tiệc mừng ngày Nhà giáo. Tiếng cười nói chúc tụng cứ ầm ĩ cả nhà lên…Vui như hội và ấm cúng yêu thương…Còn hôm nay được nghỉ hẳn một ngày mà chẳng biết làm gì…Bạn bè vẫn đi làm nên chẳng có ai rủ đi lang thang dạo phố, tự nhiên thời gian như ngưng lại ngột ngạt…Cái không khí náo nhiệt của hội hè, ca hát, chúc tụng ngày hôm qua biến đâu mất mà nỗi buồn, chán ở đâu bỗng ùa về cứ mênh mông…
Thấy thèm được tụ họp, thèm được nghe một tiếng đàn ghi ta, một bài hát ngày xưa vẫn thường quen thuộc, Một giọng nam trầm ấm, thèm một bước nhảy tưng bừng để xua hết đi cái ngột ngạt của sự trống vắng như muốn bóp nghẹt trái tim…
Rồi sẽ còn bao nhiêu ngày như vậy nữa…!!!
Cuộc sống cứ mỗi ngày một đổi thay theo nhịp điệu của nó mà không ai cưỡng lại được….Âu đó cũng là quy luật. Có lẽ nào ta đã già để không còn tự tin vào chính mình mà đứng dậy, tự tìm niềm vui, xua đi những buồn, thương, tiếc nuối và sự trống vắng cô đơn cứ mãi bủa vây quanh mình…
Nhưng cái mâu thuẫn của cuộc đời là đôi khi người ta lại muốn được tự gặm nhấm nỗi buồn của chính mình mà không muốn thoát ra…để rồi chìm sâu vào vô vọng…Và cảm nhận được giá trị của yêu thương, chia sẻ quan trọng đến nhường nào!




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét