Mỗi
chiều về ráng vàng rực phía trời tây, gió bắt đầu se lạnh như trời Thu Hà Nội
ấy là Hoàng hôn đã buông xuống nơi xứ lạnh này. Ngày nào cũng thế cứ Bình minh
rồi lại Hoàng hôn chẳng làm mình bận tâm lắm. Nhưng bây giờ, mỗi khi chiều
xuống mình bất chợt nhủ thầm “ HOÀNG HÔN”. Hai từ HOÀNG HÔN ấy sao như gợi lên
một kỷ niệm khó quên mà chỉ có một mình mới hiểu hết ý nghĩa sâu sa của nó!!!
Chiều
nay, khi Hoàng hôn buông xuống bỗng thấy
lòng trùng xuống và se sắt quá. Cảm giác trống vắng, chơi vơi xâm chiếm hết cõi
lòng từ sáng đến giờ…Tâm trạng ấy có lẽ do con gái sáng nay đã lên đường xuống
TP đi học. Từ sáng đến giờ thấy con chuẩn bị đi lòng mình cứ nao nao buồn. cảm
giác ấy đã lâu rồi không xuất hiện.
Cả
gần tám tháng nay kể từ khi anh vĩnh viễn ra đi rời xa mái nhà này, con gái đã
phải nghỉ học về ở với mẹ để mẹ quen dần sự trống vắng vì mất mát ấy…Cuộc sống
của hai mẹ con bình lặng và yên ấm quá! Mình đã quen với cuộc sống ấy, bây giờ
còn lại một mình…Biết phải làm sao! Có lúc mình cũng đã nghĩ đến cảnh này nhưng
rồi cố gạt đi và tự an ủi “ Mọi điều rồi cũng qua mau thôi” Thế mà khi nó đến
mình cũng không tránh khỏi cảm giác chơi vơi…
Con
gái là người bạn, người thân gần gũi duy nhất để mình có thể chia sẻ mọi điều
trong cuộc sống, vì chỉ có Nó mới hiểu và cảm thông sâu sắc nhất với mẹ mà
thôi…Vậy mà giờ lại phải xa nó…Có lúc cứ nghĩ đến con mà nước mắt bỗng rơi tự
lúc nào…Nhớ con hay buồn cho chính cuộc sống của mình nhỉ!!!!
Buổi
trưa cứ tha thẩn ra vào mà như muốn kiếm tìm hình bóng con gái đâu đây. Căn nhà
như rộng hơn, trống vắng hơn khi chỉ có một mình. Có lúc như muốn buông xuôi
tất cả mọi thú vui và đam mê, cứ muốn gục xuống và chẳng thiết làm gì nhưng
dường như lý trí còn tiềm ẩn một sức mạnh để chiến thắng sự yếu đuối của con
tim…
Mình
chợt nhận ra rằng vẫn còn công việc và con đường phía trước chưa cho phép được
dừng chân dù đã quá mỏi mệt…Đôi khi thèm một bờ vai, một bàn tay mạnh mẽ để
nâng đỡ, chở che mỗi khi mình yếu lòng…Thèm một nụ hôn, thèm một ánh nhìn tha
thiết để thấy lòng ấm cúng mỗi đêm lạnh giá…Nhưng biết tìm đâu ra...Con tim vẫn
khát khao yêu đương nhưng lại không chấp nhận một tình thương hại, hay ban phát
tình cảm của một kẻ đa tình nào đó. Trái tim vẫn dửng dưng và khát khao “người
trong mộng” Nhưng người trong mộng thì đâu có bước ra cõi thực bao giờ đâu! Hôm
qua có người hỏi : “ Đã tìm thấy người trong mộng chưa” Mình chỉ biết mỉm cười
và lắc đầu!
Giá
chi một đêm nào đó “người trong mộng” bước ra cuộc đời này để cho mình được yêu
và đốt cháy con tim một lần nữa…Mình biết chỉ là ước ao thôi nhưng sao lòng vẫn
thấy nhớ và khát khao! Thôi hãy cứ để cho lòng tương tư và nhớ thương “người
trong mộng” như thế biết đâu lại hay hơn!!!
Đôi
khi cũng sợ con tim yếu đuối trỗi dậy lại làm khổ mình thêm vì Nó đã yêu thì cứ
tự đốt cháy mình như thế. Sống hết mình và yêu cũng hết lòng. Dù đã cố điều
chỉnh nhưng dường như là bản chất thì khó dời…Mà bây giờ cuộc đời mình cũng đã
Hoàng hôn rồi còn thay đổi điều chi.
Hãy
cứ sống và yêu hết mình bằng cả trái tim đi…
Trời
chiều bảng lảng bóng Hoàng hôn…Cái buồn của buổi chiều tà như cái buồn của
chính cuộc đời tuổi xế chiều của những người cô phụ. Một cảm giác buồn mang
mang khó tả….
Chìm
vào những suy tư mà trời tối tự lúc nào không biết…Phải về thôi, dù có cô đơn
cũng phải đối diện với chính mình, lại chia tay HOÀNG HÔN nhé!
Hẹn
gặp lại ngày mai! Hy vọng đêm sẽ an lành và ngon giấc!
Hoàng hôn buồn 12.11.2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét