Bất chợt một tiếng đàn quen thuộc vang lên - tiếng đàn ghi
ta một thời tuổi trẻ đã khắc sâu trong tim – Nhìn về phía có tiếng đàn chị ngây người
khi bản nhạc quen thuộc lại vang lên réo rắt và người đàn ông đang ôm cây đàn say sưa hát
khúc tình ca, anh như thả hồn vào khúc nhạc khiến cho trời đất cũng say… Đã lâu
lắm chị mới lại được nghe tiếng ghi ta thùng gỗ ấy, hình ảnh quá quen thuộc ấy
làm chị chợt nhớ lại một thời đã rất xa…
Chị lặng người và tâm trạng như đang rơi tự do khi bất
chợt anh ngước lên nhìn chị. Anh mắt tha thiết theo lời ca, ánh mắt như biết
nói như đang cười say đắm... Chị thoáng thấy như ai đưa tay bóp nghẹt trái tim
mình…
Không! Chỉ có
tiếng đàn thánh thót du dương và giai điệu ngọt ngào của bài hát mà chị một
thời mê say là quen thuộc, còn người đàn ống ấy hoàn toàn xa lạ mà chị mới gặp
lần đầu thôi nhưng sao như quá đỗi thân quen và gần gữi tự bao giờ…Tự con người
anh toát ra một sức hút lạ kỳ làm lòng chị chênh chao…
Phải chăng âm nhạc và sự đồng cảm khiến cho người ta
trở nên thân thiện dễ gần…Âm nhạc kết nối những yêu thương !!!
Cho đến tận bây giờ trong lòng chị vẫn ôm ấp mẫu người
trong mộng ấy và trên mọi nẻo đường đời chị vẫn mãi kiếm tìm… nhưng không bao
giờ có được.. Có chăng thì đã không dành cho mình nữa rồi..và người ấy cứ mãi
trong mộng mà thôi…
“Người đàn ông trong mộng của chị phải là người đàn
giỏi hát hay, vui tính, chan hòa, và biết sống hết mình, biết yêu ghét bằng cả
trái tim và lý trí…” ! Đó là mẫu người khó tìm …Chị chợt nhớ câu chuyện “ Người
phụ nữ hoàn hảo” và chợt mỉm cười vu vơ…
Anh bắt gặp nụ cười đó và thoáng chút chao lòng. Nụ
cười như đọng lại đâu đó trong anh, nụ cười như hút hồn người ta khi nhìn sâu
vào ánh mắt đen nháy cũng như biết cười trên khuôn mặt đang ngập đầy ưu tư của người thiếu phụ ấy…
Thế rồi cứ tự nhiên như có biển thì phải có sóng, chị và anh trở nên thân thiện từ bao giờ, cứ như là kiếp trước đã mang duyên nợ với nhau vậy…Rồi kỷ niệm bỗng lại đong đầy vào nỗi nhớ khó quên…
Cuộc đời có quá nhiều những điều bất ngờ.. Chị thầm
nghĩ “ Có phải đó là số phận cho ta gặp được người trong mộng? ” Nhưng rồi chợt tỉnh để hiểu rằng không bao giờ
người trong mộng bước ra ngoài đời để cho ta được mãn nguyện với ước mơ. Như thế
thì cuộc đời tuyệt vời biết bao và đâu có ai cứ phải khát khao mãi “người trong
mộng” mà chi. Bởi vậy nên người ta cứ phải tiếc nuối để hát rằng “ Phải chi em
đừng có chồng, còn anh thì đơn côi…”
Đôi khi khát khao cũng là niềm hạnh phúc nên chị thầm
mong được yêu mãi người trong mộng ấy dù chỉ “một mình mình biết một mình mình
yêu”!!!
Có một người để yêu và nhớ đến thế là hạnh phúc rồi…Hạnh
phúc có khi chỉ đơn giản thế thôi sao mà người ta cứ phải mãi đi tìm ở đâu???
Người trong mộng bao giờ cũng đẹp và lý tưởng hơn khi
nó bước ra đời phải không bạn???
Chị ơi . hị viết hay và cảm xúc rất thật rất gần . E rất hiểu và rất thương chị . Hãy cố gắng lên chị nhé .
Trả lờiXóaCảm ơn em đã đồng cảm! Luôn vui và bình an em nhé! Hẹn gặp lại
XóaEm sang thăm chị và đọc lại .
Trả lờiXóa